Bên thềm mây xưa

Vẫn xa từ độ sa mù
Từ niên vạn cổ lãng du theo lần
Thẩn thơ hạt cát trắng ngần
Long lanh lóng lánh gió ngân bên đồi
Mơ màng mây hỡi trăng ơi
Bao la lồng lộng đất trời reo vui
Chợt dưng lòng bỗng ngậm ngùi
Thì ra tôi biết vẫn tôi trong chiều
Nắng vàng rải hạt thương yêu
Mầm sanh khẽ dậy,cánh diều vút ngân
Lửng lơ trong cõi phong trần
Cánh hoa hàm tiếu bao lần ngẩn ngơ!
HC

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét